ĐỘT TỬ TRƯỚC ĐẠI HỘI: BỆNH LÝ THẬT HAY “CÁCH RỜI BÀN CỜ”?

Nhìn bề mặt, những ca “đột tử” thường được giải thích bằng y khoa: tim mạch, tai biến, đột quỵ do tuổi tác và áp lực công việc. Nhưng càng sát thời điểm Đại hội, khái niệm này lại mang một nghĩa thực dụng hơn: không chỉ là kết thúc sinh học, mà có thể là cách kết thúc vai trò chính trị.

Khi “Ông Rừng” trụ lại, thông điệp không phải “mọi thứ đã yên”, mà là: cuộc chơi chưa dừng, chỉ là luật đã đổi. Điều đó đẩy cánh “Tướng Sông” vào thế nguy hiểm không phải vì sắp bị lật công khai, mà vì họ trở thành biến số không còn cần thiết. Trong chính trị nội bộ, một phe không còn khả năng thắng nhưng vẫn giữ quá nhiều thông tin, quan hệ và hồ sơ nhạy cảm sẽ bị xem là rủi ro. Và đôi khi, cách xử lý “an toàn nhất” không nằm ở kỷ luật, mà là loại khỏi bàn cờ vĩnh viễn.

Những cái chết bất ngờ thường có ba dấu hiệu: xảy ra đúng lúc nhạy cảm, thiếu tiền sử bệnh rõ ràng, và thông tin được khép kín cực nhanh—tin ngắn, không ảnh, không chi tiết, không truy vấn. Về logic quyền lực, người còn sống có thể đổi phe, tiết lộ, gây nhiễu, thậm chí trở thành biểu tượng phản kháng. Người đã mất thì không còn tiếng nói, không còn hồ sơ mới, và rủi ro chính trị gần như bằng không.

Vì vậy, càng gần ĐH14, tin đồn “đột tử” không chỉ là mê tín, mà là phản xạ của một hệ thống luôn ưu tiên bảo toàn quyền lực—dù phải trả bằng sinh mệnh chính trị, hoặc sinh mệnh theo đúng nghĩa đen.

Thu Phương -Thoibao. de